“Có một mùa hoa cải
Nở vàng trên bến sông
Em đương thì con gái
Đợi anh chưa lấy chồng....”
Nghe câu hát thiết tha
Tháng 12 se lạnh
Dâng nỗi buồn mênh mang
Đau cùng người ở lại.
Bối rối cầm tay nhau
Lời yêu thương vội vã
Chiều bến sông bịn rịn
E ấp mối tình đầu.
Hoa cải dọc triền đê
Qua bao mùa rực nắng
Không một lời hẹn ước
Im lặng những cánh thư
Ngồng cải đã vươn cao
Tay ai không dám hái
“Sợ làm con bướm trắng
Giật mình bay sang sông”.
Khắc khoải trong chờ mong
Vun nỗi đau héo hắt
Con đò kia ai ngỏ
Em lặng lẽ qua sông.
Một góc tim cháy đỏ
Em gói lại thành thơ
Gửi người đi xa mãi…
Lỗi bởi.., tại chiến tranh.
Phương Anh