Nắng thủ đô hơn 35 độ lẻ
Chỉ mình tôi chàng trai trẻ công nhân.
Chảy mồ hôi say nắng vẫn tảo tần
Trộn bê tông rồi trăm lần đóng gạch.
Khát khô môi... cần ôi! Dòng nước sạch
Khói thuốc thơm vị khách ghé ngang đường.
Nhưng dường như chúng quá đỗi bình thường
Mỗi khi việc khẩn trương cần hoàn tất.
Đời công nhân tuy nghèo nhưng chân thật
Dốt văn thôi yêu lại rất chân thành.
Đôi khi hơn số kẻ có học hành
Về lương tri, về hình thành nhân cách.
Nắng kia ơi khi nào thì mi tắt ?
Để ta về nhìn đôi mắt người thương.
Của cô nương chung vách phía sau tường
Người làm ta biết thương rồi biết hận.
Áo công nhân khoác vào là ta bận
Sáng đến chiều lận đận mới tan ca.
Lĩnh lương xong tức tốc gửi về nhà
Dặn mẹ cha cứ yên lòng con khỏe.
Đêm suy tư giật mình con nhớ mẹ
Ánh mắt cha đẫm lệ bế em khờ.
Nhủ siêng năng chăm chỉ đến từng giờ
Để tăng lương và cũng chờ ngày phép.
Nghe mẹ cha con vẫn luôn sống đẹp
Giữa cuộc đời chật hẹp lắm chông gai.
Tôi hi vọng vào thế giới ngày mai
Ai cũng sống cùng tương lai rạng rỡ.
Còn riêng tôi vẫn gia cư tạm bợ
Hết công trình lại làm kẻ bơ vơ.
Tình yêu kia 2 chữ mãi tôn thờ
Sống tiếp đời cô liêu không từ “VỢ”…!
Sưu tầm