Mùa thu... Hà Nội...
Thời điểm đẹp nhất trong một năm.
Như người thiếu nữ e ấp, lãng mạn và đầy chất thơ.
Trời se lạnh, chỉ hơi se sắt dễ chịu chứ không giá buốt như mùa đông.
Nắng nhẹ buông tơ vương trên mái tóc thề, không cay nghiệt và đầy ghen tị như mùa hè.
Trời trong xanh, không gợn mây, nhẹ nhàng thanh thoát, không rầu rĩ, sụt sùi ẩm ướt như mùa xuân.
Nhớ sao những mùa thu...
Thoang thoảng trong gió thơm hương hoa sữa, vấn vương dịu ngọt xen trong se lạnh... Ấm áp, nồng nàn hương ngọc lan, hoàng lan, hoa ngâu... Đâu đây còn những bà hàng xén bán cốm làng Vòng gói cẩn thận trong lá sen tươi, mùi cốm mới thơm thơm, thanh khiết. Giữa phố phường tấp nập ồn ào, một chút hương thoảng làm hồn người dịu lại, hoài niệm xa xôi...
Xôn xao vòm lá thay màu áo. Hà Nội vào thu bừng thắm sắc hoa. Hà Nội vào thu chiều vàng lá đỏ.
Sương thu buông lơi trên mặt nước Tây Hồ, sương vương vấn nơi tháp rùa cổ kính...
Lạc bước trong chiều thu, gió nghịch ngợm bứt lá vàng, rải đều trên con đường nhỏ... Êm đềm dưới gót chân người thiếu nữ. Hoa nắng vờn quanh đôi chân nhỏ, tinh nghịch điểm tô làn mắt biết, sóng sánh tâm hồn người lữ khách.
Hà Nội vào thu...
"Bởi vì mùa thu tôi ở lại
Hà Nội mùa thu, Hà Nội thu
Hà Nội mùa thu tràn nỗi nhớ
Không bởi vì em... hay vì em
Hà Nội mùa thu Hà Nội gió
Xôn xao con đường xôn xao lá
Nhoà phố mong manh nhoè phố mưa
Chợt nắng long lanh chợt nắng thưa
Bởi vì mùa thu tôi ở lại
Hồng má môi em hồng sóng xa
Vì một bàn tay không ngần ngại
Tặng hết cho tôi một phố chờ
Sẽ thêm một đời nhớ trăng, Hà Nội thu ơi!"
An Nguyễn